giải của Hội đồng các nhà thiết kế thời trang tại Lihncon Center. Vị chủ tịch
hãng bước lên sân khấu cùng với các đại gia Calvin Klein và Donna Karan
nhận giải thưởng cho thành tựu này - như chính bản thân ông là người đầu
tiên phải thừa nhận, công ty của mình gần như không làm gì để đạt được
điều đó. Hush Puppies đã vùng dậy thần tình với tác nhân là những cô nhóc,
cậu nhóc ở East Village và ở Soho.
Vậy điều gì đã xảy ra? Dù có là ai, những đứa trẻ đầu tiên này không hề có
chủ định quảng bá cho giày Hush Puppies. Chúng đi những đôi giày này chỉ
đơn giản vì ngoài chúng ra chẳng có ai đi nữa. Sở thích trẻ con đó lan tới hai
nhà thiết kế thời trang, và họ đã dùng những đôi giày này tạo bước đà cho
mục tiêu khác - Thời trang cao cấp. Những đôi giày là một cú chạm tình cờ.
Không có ai cố gắng biến Hush Puppies trở thành trào lưu. Song, vì một lý
do nào đó, đây chính xác là những gì đã xảy ra. Những đôi giày này đã vượt
qua một điểm nào đó và rồi bùng phát. Làm thế nào những đôi giày trị giá 30
đô la vốn chỉ đồng hành với dân Hippi và những nhà thiết kế thời trang lại
hiện hữu khắp nơi chỉ trong vòng có hai năm?
1.
Cách đây không lâu, đã từng có thời điểm tại các khu vực lân cận quanh
New York như Brownsville và Đông NewYork, các con phố thường trở nên
u ám khi bóng chiều chạng vạng. Lúc đó, dọc vỉa hè hai bên, dân lao động
không còn ai đi lại, lũ trẻ con không dám đạp xe trên đường, các cụ già cũng
vắng bóng trên những bậc lên xuống hay ghế đá ở trong công viên. Những
phi vụ buôn bán ma tuý, những vụ thanh toán băng đảng diễn ra nhan nhản
khắp mọi ngóc ngách của Brooklyn khiến hầu hết dân chúng vì sự an toàn
của mình đều ở hết trong nhà khi màn đêm buông xuống. Bộ phận cảnh sát
làm việc ở Brownsville trong khoảng những năm 1980 và đầu những năm
1990 thừa nhận rằng, vào thời điểm đó, khi trời vừa tắt nắng là máy bộ đàm
của họ liên tục réo lên những đoạn trao đổi báo cáo giữa các cảnh sát tuần tra
với nhân viên trực tổng đài về đủ loại bạo lực xã hội, tội phạm nguy hiểm
vốn đã quá quen thuộc. Năm 1992, ở thành phố New York xảy ra 2154 vụ
giết người và 626.182 vụ phạm tội nghiêm trọng, gánh nặng tội phạm tập
trung nhiều nhất ở các khu vực như Brownsville và Đông New York. Nhưng
rồi kỳ tích đã xảy ra. Tại một điểm cực kỳ quan trọng nhưng bí hiểm nào đó,
tỷ lệ phạm tội bắt đầu giảm. Xu hướng này bùng phát. Trong vòng 5 năm, số
vụ giết người giảm từ 64,3% xuống 7,70%, tổng số vụ phạm tội giảm gần
một nửa xuống còn 355.893 vụ. Ở Brownsville và phía Đông New York, các
vỉa hè lại đông đúc người đi dạo, lũ trẻ dong duổi đạp xe trên đường, còn các
cụ già lại hàn huyên trên những bậc thềm. “Đã có lúc chẳng có gì lạ khi ta