“thương mại không có giấy tờ” (paperless commerce)... vẫn được sử dụng và
được hiểu với cùng nội dung.
Hiện nay trên thế giới chưa có một định nghĩa nào về TMĐT được chấp nhận
rộng rãi. Tuy nhiên, nhiều chính phủ và tổ chức đã phát triển các khái niệm
khác nhau về TMĐT dựa trên các ứng dụng của nó (xem phụ lục 1) để có thể
thu thập được số liệu hữu íchi. Những cố gắng đó đưa đến một khái niệm tổng
quát về TMĐT, đó là “việc sử dụng rộng rãi các phương pháp điện tử để làm
thương mại” hay “việc trao đổi thông tin thương mại thông qua các phương
tiện công nghệ điện tử, mà nói chung không cần phải in ra giấy trong bất cứ
công đoạn nào của quá trình giao dịch”.ii
Thông tin trong khái niệm trên được hiểu là bất cứ gì có thể truyền tải bằng
kỹ thuật điện tử, bao gồm cả thư từ, các tệp văn bản, các cơ sở dữ liệu, các
bảng tính, các bản vẽ thiết kế bằng máy tính điện tử, các hình đồ hoạ, quảng
cáo, hỏi hàng, đơn hàng, hoá đơn, biểu giá, hợp đồng, các mẫu đơn, các biểu
báo cáo, hình ảnh động, âm thanh...
Khái niệm “thương mại” trong TMĐT đã được chuẩn hoá trong “Đạo luật
mẫu về TMĐT” do uỷ ban Liên Hiệp Quốc về Luật thương mại quốc tế
(UNCITRAL) ban hành. Thương mại theo đó không chỉ bó hẹp trong việc
mua bán hàng hoá và dịch vụ mà là “mọi vấn đề nảy sinh ra từ mọi mối quan
hệ mang tính chất thương mại, dù có hay không có hợp đồng”. Các mối quan
hệ đó hiện nay bao gồm khoảng 1300 lĩnh vựciii bao quát một phạm vi rất
rộng. Do vậy việc áp dụng TMĐT sẽ làm thay đổi hình thái hoạt động của hầu
như các hoạt động kinh tế.
1.2 Phương tiện của TMĐT và tính ưu việt của Internet
Theo định nghĩa trên, các phương tiện kỹ thuật của TMĐT có thể chia làm 6
loại gồm điện thoại, máy fax, truyền hình , hệ thống thanh toán và chuyển tiền
điện tử, mạng nội bộ và mạng liên nội bộ, Internet và Web.iv
Điện thoại là phương tiện được dùng phổ biến nhất. Toàn thế giới có khoảng
1 tỷ đường dây thuê bao điện thoại và 340 triệu người dùng điện thoại di
động.v Một số loại dịch vụ có thể được cung cấp qua điện thoại như bưu điện,