DANH MỤC TÀI LIỆU
SÁCH "Siêu Kinh Tế Học Hài Hước"
STEVEN D. LEVITT
& STEPHEN J. DUBNER
SIÊU KINH TẾ HỌC
HÀI HƯỚC
SỰ GIẢM NHIỆT TOÀN CẦU, NHỮNG CÔ GÁI BÁN HOA YÊU NƯỚC VÀ
SAO NHỮNG KẺ ĐÁNH BOM LIỀU CHẾT NÊN MUA BẢO HIỂM NHÂN THỌ
Bản quyền Tiếng Việt © 2010
MỤC LỤC
§ SIÊU KINH TẾ HỌC HÀI HƯỚC
§ VÀI LỜI PHÂN BUA
§ LỜI GIỚI THIỆU
§ DẪN NHẬP
Chương I. Tại sao một Cô gái đứng đường lại giống Ông già
NOEL trong cửa hàng bách hóa?
Chương 2. Vì sao những kẻ đánh bom liều chết nên mua Bảo hiểm
nhân thọ?
Chương 3. Những câu chuyện khó tin về sự Vô cảm và Lòng vị tha
Chương 4. Gỉai pháp đã có - Rẻ tiền và Đơn giản
Chương 5. Ngài AL GORE và đỉnh núi PINATUBO có điểm gì chung?
§ LỜI KẾT - KHỈ CŨNG LÀ NGƯỜI
VÀI LỜI PHÂN BUA
Đ ã đến lúc phải thừa nhận rằng, trong cuốn sách đầu tiên, chúng tôi đã nói dối.
Những hai lần.
Lời nói dối đầu tiên xuất hiện phần giới thiệu, khi chúng i viết rằng
cuốn sách đó không “chủ đề thống nhất”. Sự tình là thế y. Khi những
biên tập viên của nhà xuất bản – những người ấy thật dễ mến và thông minh
lần đầu tiên đọc bản thảo, họ đã la toáng lên: “Cuốn sách này chả chủ
đề thống nhất cả!” Thay vào đó, bản thảo gồm một đống câu chuyện v
những thầy giáo lừa đảo, những kẻ môi giới nhà đất hội những tên ma
trẻ ranh bám váy mẹ (crak-selling mama’s boys). Chẳng nền tảng
thuyết kdiệu nào được xây dựng dựa trên cơ sở những câu chuyện này
hết, chmột con số đáng kể được tính bằng tổng số các câu chuyện cộng
lại với nhau.
Sự cảnh báo của nhà xuất bản chthực sự trở thành vấn đkhi chúng tôi
đề xuất một cái tên đặt cho mớ hỗn độn ấy: Freakonomics (Kinh tế học hài
hước). Ngay cả trên điện thoại, bạn cũng thnghe thấy họ đầu bứt tóc
than van: Hai gã này vừa chuyển đến một bản thảo chả có chủ đề thống nhất
và vô nghĩa lý, đã thế lại còn một cái tên kỳ cục nữa chứ!
Vì vậy, thật hợp lý khi người ta đxuất phải in ngay ở trang đầu tiên của
cuốn sách, ngay trong lời giới thiệu, rằng cuốn sách này không chđ
thống nhất. , để giữ hòa khí (cũng cuốn sách nữa), chúng i đã đồng ý
như vậy.
Nhưng sự thực cuốn sách một chđề thống nhất, ngay cả khi
không rõ ràng với chúng tôi, vào thời điểm ấy. Nếu phải lựa chọn, bạn có thể
rút gọn chủ đề của cuốn sách trong cụm từ: Con người hành động động
cơ. n nếu bạn muốn hơn, thì thi thế này: Con người nh động
động cơ, mặc không nhất thiết phải theo những cách thể đoán định
được hoặc tuyên ngôn. Bởi vậy, một trong những quy tắc hành xử quyền
năng nhất trong trụ này chính quy tắc của sự bất quy tắc. Điều này áp
dụng cho cả giáo viên, những tay đầu nhà đất, những lái buôn thông thái
cũng ncác mẹ đang mong chờ đứa con đầu lòng, vận động viên sumô,
người bán bánh ngọt và những thành viên Ku Klus Klan.
Vấn đề tên gọi của cuốn sách, trong khi đó, vẫn tiếp tục bế tắc. Sau vài
tháng với hàng những gợi ý, bao gồm Trí tuệ Độc đáo (Unconventional
Wisdom) (é!), Chẳng cần thiết phải thế (Ain’t Necessarily So) (bleh!), và
Tầm nhìn E-Ray (E-Ray Vision) (ôi, đừng hỏi!), nhà xuất bản cuối cùng
quyết định rằng lẽ Kinh tế học hài ớc cũng chẳng đến nỗi tệ lắm hay
đúng hơn nó tệ đến nỗi có khi trên thực tế lại trở thành một phương án tốt.
Hoặc đơn giản là vì họ đã kiệt sức.
Phần đề phụ hứa hẹn rằng cuốn sách sẽ khám phá những khía cạnh bí
mật của tất cả mọi thứ.” Đó lời nói dối thứ hai. Chúng i thì tưởng n
chắc chắn rằng những bạn đọc chí sẽ coi những câu như vậy một cách
nói quá. Nhưng một vài độc giả lại hiểu theo nghĩa đen, rồi phàn nàn rằng
các câu chuyện của chúng tôi, một bộ sưu tập rất nhiều những câu chuyện
thú vị, nhưng thực ra vẫn không đcập được đến “tất cả mọi chuyện”.
vậy, mặc lời đề phụ không ý nói dối, nhưng lại trở thành một lời nói
dối như vậy. Chúng tôi xin được thứ lỗi.
Sai t khi kết luận “tất cả mọi thứ” trong cuốn sách đầu tiên của chúng
tôi, tuy vậy, tự lại mang đến mt hệ quả bất ngờ: nhu cầu cho ra đời cuốn
sách thứ hai. Nhưng cũng phải lưu ý một cách thẳng thắn rằng kể cả cuốn
sách thứ hai này kết hợp với cuốn sách đầu tiên lại cũng không thể hiểu theo
nghĩa đen là đã bao gồm “tất cả mọi thứ”.
Chúng tôi đã cộng tác với nhau trong vài năm. Mọi việc bắt đầu khi một
trong hai chúng tôi (Dubner, một nhà văn, nhà báo) viết một bài cho tạp chí
về người còn lại (Levitt, một nhà kinh tế học hàn lâm). Đầu tiên đối thủ
nghiên cứu về nhau, chỉ sự đối đầu mt cách ôn hoà, sau đó, chúng tôi
bắt đầu gắn bó chặt chẽ với nhau khi vài nhà sách mời gọi chúng tôi viết
chung một cuốn sách với những món thù lao khá hời. (Hãy nhớ: con người
hành động vì động và, trên hết, nhà kinh tế học hay nhà báo thì cũng
người trần mắt thịt mà thôi.)
Chúng tôi đã thảo luận xem số tiền đó nên chia như thế nào. Gần như
ngay lập tức, chúng tôi sa vào ngõ cụt, cả hai đều đề xuất chia theo tỷ lệ
60-40. Đến khi nhận ra, cả hai đều nghĩ người kia nên nhận được 60%, thì
chúng tôi hiểu rằng mình đã thật may mắn tìm được một cộng sự tuyệt vời.
Vì vậy chúng tôi quyết định là 50-50 và bắt tay vào việc.
Chúng tôi không thấy áp lực nhiều khi viết cuốn sách đầu tiên bởi vì đơn
giản chúng i cho rằng sẽ rất ít người đọc nó. (Cha của Levitt đồng tình
với điều này n nói sẽ “mất trí” nếu chấp nhận bỏ ra chỉ một xu để
mua sách.) Nh sự kỳ vọng không quá cao này chúng tôi được giải
phóng, để viết vbất cứ vấn đề nào chúng i chủ quan cho rằng đáng giá.
Vậy là chúng tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt diệu.
Chúng tôi ngạc nhiên sửng sốt khi cuốn sách của mình trở thành một
hiện tượng. Những tưởng vì lợi nhuận mà chúng tôi sẽ rầm rập xuất bản
thêm một cuốn sách “ăn theo” nghĩ coi, Kinh tế học hài hước cho tất cả
mọi người (Freakonomics for Dummies) hay Súp gà cho Tâm hồn Kinh tế
học hài hước (Chicken Soup for the Freakonomics Soul) nhưng chúng tôi
phải chờ đợi cho đến khi thực hiện đủ các nghiên cứu cần thiết, đến mức
chúng tôi buộc phải viết chúng cụ thể ra giấy. cuối cùng, chúng tôi đã
đây, sau hơn bốn năm, với cuốn sách thứ hai mà chúng tôi giản dị tin rằng nó
hấp dẫn hơn cuốn đầu tiên. Tất nhiên, hoàn toàn tuỳ thuộc vào đánh giá của
các bạn, chứ không phải chúng tôi, để kiểm chứng xem điều đó chính xác
không biết đâu lại tệ hại như một số người đã từng e ngại khi đọc cuốn
sách đầu tiên của chúng tôi cũng nên.
Những người làm xuất bản đến phải bỏ việc vì sự cứng đầu cứng cổ phát
chán của chúng tôi: khi chúng tôi đề xuất tên gọi của cuốn sách mới sẽ
Siêu kinh tế học hài hước, họ thậm chí còn không chớp mắt.
Nếu bạn thấy cuốn sách này điều thú vị, hãy cảm ơn bản thân mình
nhé. Một ích lợi của việc viết sách vào thời đại mà truyền thông rẻ và dễ n
hiện nay đó các tác giả được nghe trực tiếp ý kiến của độc giả, to, ràng
thương xuyên. Những phản hồi tốt không thbỏ qua cực kỳ gtrị.
Không chỉ nhận được những phản hồi về những chúng tôi đã viết, mà
chúng tôi còn nhận được rất nhiều gợi ý cho các chủ đề mới trong tương lai.
Một vài độc giả gửi email cho chúng tôi ng sẽ thấy suy ngcủa mình
được phản ánh trong cuốn sách này. Cảm ơn các bạn.
Thành công của Kinh tế học hài hước còn mang đến hquả đặc biệt lạ
thường: chúng tôi thường xuyên được mời, hoặc cùng nhau, hoặc riêng lẻ,
đến thuyết trình cho những nhóm thính giả khác nhau. Họ thường giới thiệu
chúng tôi như những “chuyên gia” cực kỳ đặc biệt mà trong cuốn sách chúng
tôi đã khuyến cáo các bạn nên đtâm đến những người lợi thế nắm bắt
được nguồn thông tin háo hức tận hưởng thông tin ấy. (Chúng tôi đã cố
gắng hết sức để thức tỉnh cử tọa về ý niệm rằng chúng i giờ đây chuyên
gia về bất cứ lĩnh vực nào).
Những cuộc gặp gỡ ấy ng tạo ra những chất liệu cho việc viết lách của
chúng tôi sau này. Một lần, chúng tôi đến nói chuyện tại Đại học California,
Los Angeles (UCLA). Sau khi Dubner đưa ra thông điệp rằng: quan sát cho
thấy thực tế số người rửa tay sau khi đi vệ sinh ít hơn rất nhiều so với số
người tự nhận mình có rửa tay. Ngay sau đó một cử tọa tiến lại gần khán đài,
giơ tay xin phát biểu giới thiệu mình bác tiết niệu. Bất chấp lời giới
thiệu về nghề nghiệp không lấy làm thơm tho ấy, nhà niệu học đã kể cho
chúng tôi nghe câu chuyện cực kỳ thú vvề sự thất bại liên quan đến rửa tay
ở một môi trường đòi hỏi sự vệ sinh cao bệnh viện nơi anh làm việc –
thông tin tài liệu
"Siêu Kinh Tế Học Hài Hước": - cuốn sách bán chạy nhất theo bình chọn của New York Times - với hơn 4 triệu bản được dịch ra 35 thứ tiếng, thực sự là cuộc cách mạng trong tư duy khiến bất cứ ai từng đọc qua cũng phải thay đổi cách nhìn nhận về thế giới xung quanh. Giờ đây, Steven D. Levitt và Stephen J. Dubner cùng cuốn Siêu kinh tế học hài hước sẽ lại một lần nữa mở ra cho những độc giả quen thuộc cũng như lần đầu biết đến họ một cái nhìn mới sâu sắc hơn, dí dỏm hơn và cũng đầy ngạc nhiên hơn. Siêu kinh tế học hài hước - BÙNG NỔ với những câu hỏi đáng suy ngẫm song không kém phần thú vị: - Tại sao một cô gái đứng đường lại giống ông già Noel trong cửa hàng bách hóa? - Làm thế nào để tóm dính một phần tử khủng bố? - Giông bão, trụy tim và tai nạn giao thông giống nhau ở điểm gì? - Lòng vị tha và sự vô cảm - thứ nào dễ kiểm soát hơn? - Có thể cứu thế giới bằng việc ăn thịt một con kangaroo không? Bằng những suy luận dí dỏm kết hợp với khả năng kể chuyện tài tình, Levitt và Dubner đã lần lượt giải đáp những khúc mắc cho các vấn đề như: sự nóng lên toàn cầu; vì sao mại dâm ngày nay lại rớt giá thê thảm hay tìm hiểu xem mọi người phản ứng ra sao khi bị kích động. Thế giới thông qua nhãn quan của các tác giả đầy hiện thực - có tốt, xấu, kỳ dị, và hơn hết là "siêu hài hước".
Mở rộng để xem thêm
xem nhiều trong tuần
yêu cầu tài liệu
Giúp bạn tìm tài liệu chưa có

LÝ THUYẾT TOÁN


×