trình quảng cáo truyền hình.
Khoảng hơn một tháng sau đó, chiến dịch được phát động. Quảng cáo trên các tờ rơi bán lẻ
đóng góp rất ít hoặc hầu như không đóng góp gì vào việc bán sản phẩm. Chú ý được tập trung
vào các quảng cáo truyền hình.
Thông qua nghiên cứu khán giả truyền hình, họ phát hiện ra khoảng 4% khán giả nghĩ rằng đó là
một chương trình quảng cáo tuyệt vời, "đó là một trong những chương trình tốt nhất", 4% này nói
vậy.
96% còn lại hoặc tỏ ra thờ ơ với các chương trình quảng cáo truyền hình, hoặc nói một cách dễ
hiểu, nghĩ rằng các chương trình này "bốc mùi". Hàng trăm lời phàn nàn như kiểu: "đúng là
chương trình dở hơi, lập dị...", "Con cái chúng tôi thích xem các chương trình quảng cáo nhưng
khi xuất hiện chương trình quảng cáo này, nó tranh thủ đi tắm hoặc đi lấy đồ trong tủ lạnh". "Tôi
nghĩ nó quá trịch thượng", "dường như ai đó cố gắng tỏ ra là thông minh hơn người"...
Chương trình quảng cáo của Ted, mất 20 ngàn đô la đã thất bại vì Ted chỉ nghĩ về sở thích của
riêng mình. Ông ta đã chuẩn bị các chương trình quảng cáo khi nghĩ về cách mà ông ta mua
giày, không phải là cách đa số người khác mua giày. Ông ta đã phát triển các chương trình mà
làm hài lòng cá nhân ông ta, không phải là chương trình làm hài lòng đa số những người khác.
Kết quả có thể đã khác đi nếu Ted lên kế hoạch của riêng mình với ý nghĩ của đám đông những
người bình thường và tự đặt ra hai câu hỏi: "Nếu tôi là phụ huynh, chương trình quảng cáo nào
khiến tôi muốn mua giày?" và "Nếu tôi là một đứa trẻ, chương trình quảng có nào sẽ khiến tôi nói
với bố hoặc mẹ rằng tôi muốn đôi giày đó?".
Do vậy, chia sẻ suy nghĩ với những người bạn muốn ảnh hưởng là rất quan trọng. Bạn hãy tiến
hành những nguyên tắc trao đổi suy nghĩ:
- Xem xét tình huống của những người khác. Đặt mình vào vị trí của họ rồi hãy nói. Nhớ rằng, sở
thích, thu nhập, sự thông minh và nền tảng kiến thức của người đó có thể sẽ khác đáng kể so
với của bạn.
- Bây giờ hãy tự hỏi: Nếu tôi ở trong tình huống của anh ta, tôi sẽ phản ứng như thế nào với điều
này? (bất cứ điều gì bạn muốn người đó làm).
- Hãy hành động như thể bạn là người đó.
Quy tắc lãnh đạo thứ 2: Hãy suy nghĩ: Cách "có tình người" để giải quyết vấn đề này là gì?
Mọi người sử dụng các cách tiếp cận khác nhau với các tình huống lãnh đạo. Một trong những
cách tiếp cận là đảm bảo vị trí độc tài. Người độc tài là người đưa ra tất cả các quyết định mà
không bao giờ tham khảo những ảnh hưởng của nó. Người này từ chối nghe quan điểm của
nhân viên vì ông ta sợ nhân viên có thể đúng và điều này sẽ làm cho ông ta mất mặt.
Những người độc tài sẽ không tồn tại lâu dài. Nhân viên có thể giả mạo sự trung thành trong một
thời gian, nhưng chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện sự náo loạn. Một số nhân viên giỏi sẽ ra đi, và
những người ở lại sẽ cùng với nhau chống lại kẻ độc tài. Kết quả là tổ chức trì trệ và không lúc
nào yên ả. Điều này đặt kẻ độc tài vào bóng tối với sự "cao cấp" của ông ta.
Kỹ thuật lãnh đạo thứ hai là sự tiếp cận lạnh lùng, máy móc, sách vở. Những người sử dụng
cách tiếp cận này xử lý mọi việc đúng theo sách vở. Ông ta không thừa nhận rằng mọi quy tắc,