đỉnh điểm, Merrill Lynch đã đăng một bài quảng cáo đầy trang trên các tờ báo lớn
trên toàn nước Mỹ với tiêu đề : "Thế giới mười năm tuổi".
Đó là thế giới được khai sinh sau khi bức tường Berlin sụp đổ năm 1989. Không ai
ngạc nhiên về một nền kinh tế còn quá non trẻ mới phôi thai-nền kinh tế toàn cầu.
Những thăng trầm, kiểm nghiệm đã chứng tỏ rằng sự ổn định của các nền kinh tế
tuỳ thuộc vào thời gian. Nhiều thị trường trên thế giới mới chỉ mở cửa tự do gần
đây, trước đây bị thống trị bởi ý muốn chủ quan của con người chứ không phải của
nhà nước. Từ nơi chúng ta ngồi, một thập niên trước đây, không ai thôi dự đoán về
sự sụp đổ của một thế giới không tường chắn. Song, sự phát triển của các thị
trường tự do và dân chủ trên toàn thế giới cho phép mọi người ở bất cứ nơi nào
cũng có thể kỳ vọng vào những thành công trong tương lai. Và công nghệ phát triển
trở thành sức mạnh, không chỉ xoá bỏ ranh giới về mặt địa lý mà còn xoá bỏ những
ngăn cách giữa mọi người. Dường như sau 10 năm, thế giới tiếp tục hứa hẹn nhiều
điều mới. Và không ai có thể nói rằng tăng trưởng là dễ dàng.
Quả thực, bài báo của Merill Lynch đã đúng phần nào khi cho rằng toàn cầu hoá đã
tròn 10 tuổi. Vì từ giữa thập kỷ 1800 đến 1920, thế giới cũng đã từng trải qua thời
kỳ toàn cầu hoá. Nếu so sánh khối lượng thương mại và dòng vốn chảy giữa các
quốc gia với GNP và dòng lao động di cư với dân số, quá trình toàn cầu hoá trước
Thế chiến lần thứ 1 gần giống với những gì mà chúng ta đang sống hôm nay.
Vương quốc Anh, sau đó thống trị toàn cầu, là nhà đầu tư lớn nhất vào những thị
trường mới nổi. Những tư bản kếch xù ở Anh, châu Âu và Mỹ thường bị đánh bại
bởi các cuộc khủng hoảng tài chính, châm ngòi bằng sự kiện trái phiếu đường sắt
Argentina hay trái phiếu chính phủ Latvia, trái phiếu chính phủ Đức. Không có sự
kiểm soát tiền tệ và vì thế năm 1866 tuy không có cáp xuyên Đại Tây Dương song
những cuộc khủng hoảng tài chính và ngân hàng ở NewYork cũng nhanh chóng ảnh
hưởng tới Luân Đôn hay Paris. Tôi đã từng có lần nói chuyện với John Monks,
người đứng đầu Liên đoàn thương nghiệp Anh, AFLCIO của Anh, người đã cho
rằng chương trình nghị sự của Quốc hội lần thứ nhất TUC ở Manchester, Anh năm
1868 có nhiều vấn đề cần thảo luận:" Điều cần thiết là phải giải quyết vấn đề cạnh
tranh ở các nước thuộc địa châu Á" và "Cần phải học tập các tiêu chuẩn giáo dục và
đào tạo của Mỹ và Đức". Vào thời điểm đó, đã xảy ra hiện tượng di dân nhiều hơn
chúng ta nghĩ và trong thời kỳ chiến tranh, trước 1914, các nước không yêu cầu
phải có hộ chiếu khi đi du lịch. Những người dân di cư sang Mỹ mà không cần phải
có visa. Khi bạn gắn kết các nhân tố lại với nhau cùng với những phát minh sáng