DANH MỤC TÀI LIỆU
Văn mẫu 8: Em hãy kể về 1 việc em đã làm khiền người thân vui lòng
TẬP LÀM VĂN SỐ 2 LỚP 8
Kể về 1 việc em đã làm khiến bố mẹ vui lòng.
Dàn ý
Mở bài: Giới thiệu thời gian, không gian bắt đầu câu chuyện.
- Mẹ đi vắng, giao việc nhà.
- Bạn đến rủ đi chơi.
Thân bài:
a. Tâm trạng của em trước lời mời mọc
- Vui mừng, háo hức muốn đi ngay với bạn đây cuộc đi chơi rất thú,
nhiều bạn tham gia.
- Lo lắng vì công việc nhà làm chưa xong, đồ đạc còn bề bộn.
- Đắn đo cân nhắc nên đi hay không? nếu đi việc nhà còn lại mẹ sẽ về làm
(mẹ đã cực nhọc, lại mệt mỏi làm kiếm tiền nuôi em).
- Không đi chơi thì bỏ lỡ hội vui chơi thỏa thích cùng bạn (miêu tả cảnh vui
chơi).
- Quyết định ở nhà dọn dẹp nhà cửa, trả lời với bạn là không đi.
- Nhìn bạn giận dỗi ra về mà lòng tiếc rẻ nhưng quyết định vẫn không đi.
b. Tâm trạng sau khi làm xong công việc
- Nhà cửa sạch sẽ, tươm tất.
- Nhìn ngôi nhà gọn gàng, ngăn nắp, lòng vui sướng, phấn khởi.
- Sung sướng vì mình đã chiến thắng bản thân.
- Cha mẹ rất tự hào về em.
Kết bài: Nêu suy nghĩ và cảm nghĩ của bản thân.
Bài tham khảo 1
một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được
tốt trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi.
Hôm đó, một ngày chủ nhật, ánh nắng mặt trời trãi khắp không gian chiếu lên
những giọt sương còn đọng trên lá cỏ làm nó lung linh như những viên pha lê. Một
ngày được nghĩ ngơi thư giản sau một tuần học tập làm việc vất của mọi
người. “Một ngày rảnh rỗi mà không đi chơi thì thật là lãng phí thời gian” chỉ nghĩ
thôi tôi thấy lâng lâng trong người. Tôi vừa đi ra phòng khách vừa hát “Một ngày
mới nắng lên, ta đưa tay chào đón…là…la...lá…lá…la..” thì thấy ba mẹ lăng xăng
làm chuyện đó, tôi hỏi “Ba mẹ đang làm vậy ạ?” “À! Ba mẹ chuẩn bị
đi thăm bạn cũ, đã lâu rồi không còn gặp con à” ba tôi đáp. Mẹ nói với thêm vào
“Hôm nay con trông nhà giúp ba mẹ làm việc nhà nhé! Chiều ba mẹ về quà
cho con”. Nghe mẹ nói xong tôi cảm thấy cụt hứng, những dự định được đi chơi
tan biến, chưa làm việc cảm thấy mệt mỏi. Trước giờ tôi động tay, động
chân vào mấy việc này đâu, thời gian rãnh đi chơi với đám bạn nên mệt mỏi
là phải rồi.
Ba mẹ tôi vừa ra khỏi nhà thì bạn tôi chạy ùao “Linh ơi! Đi thôi!”, một
đứa trong bọn la lên, tôi ngạc nhiên hỏi Đi đâu?” “Mày không nhớ hôm nay
ngày gì à?” Ngân hỏi lại, nó nhìn cái mặt ngơ ngác của tôi và nói tiếp “Hôm nay là
ngày sinh nhật Minh Thư lớp mình đấy” Tôi chợt nhớ ra nói “Chút xíu nữa
quên mất, cảm ơn các bạn nha”. Tôi mời các bạn vào nhà nói “Chờ tao một
chút, đi thay quần áo”. Bước vào trong nhìn thấy nhà còn bề bộn, bẩn tôi chợt
nhớ lời mẹ dặn lúc nãy tôi nghĩ bụng “Chết rồi nhà cửa như thế này làm saođi
được, với lại buổi tiệc cũng sắp bắt đầu rồi”. Tôi đắn đo cân nhắc nên đi hay
không, nếu đi thì tất cả việc nhà mẹ giao mình không làm chắc mẹ buồn lắm và mẹ
phải bắt tay vào dọn dẹp thì càng vất vã. Còn nếu tôi không đi sinh nhật thì Minh
Thư sẽ giận không chơi với tôi nữa, sinh nhật bốn năm mới tổ chức một lần
sinh vào ngày 29/2. Tôi phải làm sao đây…? Một đứa ham chơi như tôi đây
bỏ lỡ một cuộc vui như vầy thì thật đáng tiếc. Suy nghĩ một hồi lâu, tôi
quyết định nhà dọn dẹp nhà cửa. Chạy ra cửa nói với đám bạn tôi không đi
được gởi lời xin lỗi đến Minh Thư. thể giận không chơi với tôi thì
cũng một thời gian ngắn thôi, thế nào rồi cũng quay lại, tính Thư trước giờ như
vậy.
Tôi bắt tay vào công việc. Bắt đầu là phòng ngủ, sắp xếp lại mền, gối cho ngay
ngắn, quét dọn phòng sạch sẽ, kéo rèm lên cho nắng sớm vào phòng. Tiếp đến
phòng khách phải quét bụi trên tủ, bàn rửa bộ ấm chén uống trà của ba lau sạch
nền gạch. Bước xuống bếp thấy chén đủa ăn sáng còn ngổn ngang trên bàn, một
thau đồ mẹ giặt chưa phơi, trên bếp còn bề bộn xoong nồi, tôi hít một hơi dài
bắt tay vào việc. Trước giờ tôi chưa làm việc này nhưng vừa làm vừa nhớ lại lời
mẹ dạy, miệng ngân nga câu hát mà công việc đã xong lúc nào không hay. Lần đầu
tiên trong đời tôi thấy mồ hôi của mình chảy như suối vậy, cảm giác mệt mỏi xen
lẫn niềm vui. Thành quả lao động của một cô bé luôn lười biếng, ỉ lại ba mẹ, nhiều
lúc ba mẹ nói lắm mới giúp,y giờ làm việc một cách tự giác hoàn thành rất
tốt công việc được giao, trong lòng thấy vui sướng làm sao! Hạnh phúc biết bao!
Thật sung sướng khi mình đã chiến thắng bản thân để vượt lên chính mình.
Khỏi phải nói, chiều đó ba mẹ về, vừa bước vào nhà đã vui cười ba khen “Con
gái của ba rất ngoan, biết nghe lời ba mẹ, cảm ơn con rất nhiều” tôi bẽn lẽn “Dạ
con đã lớn rồi phải không mẹ”. Mẹ nói “Con mẹ đã lớn rồi, quà của con đây này”
vừa nói mẹ vừa lấy trong túi ra một con gấu bông xinh xinh tặng cho tôi “Cảm ơn
ba mẹ, con thích lắm”. Mẹ làm cơm chiều thật ngon để đãi tôi thành quả lao
động của một ngày "làm việc".
Sau ngày hôm đó tôi suy nghĩ nhiều về bản thân “Mình có thể làm được nhiều
việc hơn thế nữa, tuổi nhỏ làm việc nhỏ tùy theo sức của mình”. Hoàn thành một
việc tốt làm cho ba mẹ vừa lòng mình cũng cảm thấy hạnh phúc nhân lên gấp
bội. Về sau tôi làm được nhiều việc hơn, cố gắng giúp đỡ ba mẹ bớt cực nhọc sau
những ngày làm việc vất vã. Hôm nay tôi chia sẻ cho các bạn một mốc son trong
đời và là một kỹ niệm đẹp làm tôi nhớ mãi.
Bài tham khảo 2
Ba mẹ người đã cho tôi sự sống, cho tôi tình yêu cao cả, dạy cho tôi những
điều tốt đẹp nhất để tôi làm hành trang bước vào đời. Trong mắt tôi, không ai
thể sánh bằng ba mẹ. Tình yêu của tôi dành cho ba mẹ như ngọn lửa không bao
giờ tắt. Tôi luôn mong muốn làm cho ba mẹ hài lòng về mình. Chủ nhật vừa qua
một ngày hạnh phúc đối với tôi tôi đã làm được một việc khiến ba mẹ rất vui
lòng.
Từ đến giờ tôi vẫn luôn tự hào về gia đình tôi. Ba mẹ lúc nào cũng yêu
thương, quan tâm, chăm sóc tôi. Một ngày đẹp trời nọ, ba mẹ trìu mến thông tin
với tôi một tin rất quan trọng: tôi sắp có em. Niềm vui ấy làm cả nhà chúng tôi hân
hoan hơn, hạnh phúcn khi chào đón thành viên mới của gia đình. Rồi đến ngày
em trai tôi cất tiếng khóc chào đời, tôi thấy ba mẹ vất vả lo cho em, tôi càng thêm
yêu ba mẹ. Tôi cũng rất yêu thương nó. Đó cậu nước da trắng hồng, hai
mắt tròn xoe, long lanh. Cái miệng cười trông rất dễ thương. Hai tay huơ
huơ mỗi lần người lại trò chuyện, âu yếm, nựng nịu nó. lẽ chính thế
tôi thấy ba mẹ chăm sóc em quá mức quên khuấy tôi đi. Mỗi lần như vậy, tôi
thường cảm giác ba mẹ đã không còn thương mình, chỉ thương em thôi. Vì thế,
đôi lúc tôi hay đứng xa ra mỗi khi thấy ba mẹ chơi với em. Cũng từ lúc em,
tôi thường bị sai vặt: “Lan à, lấy dùm mẹ cái này. Lan à, lấy cho em cái kia…” Tôi
cứ chạy ra chạy vào, chạy tới chạy lui để “phục vụ” cho em. Ý nghĩ ba mẹ không
thương mình cứ luẩn quẩn trong đầu tôi làm tôi không thể nào cười nói được.
Tôi thực hiện mệnh lệnh thấy khó chịu cùng. Tôi cứ hay lảng tránh ba mẹ.
Tôi hay ngồi vào cái bàn học để ngồi vẽ những bức tranh mà tôi đang nghĩ. Tôi vẽ
hình ảnh ba mẹ nắm tay Ton Ton em tôi đi chơi. Còn tôi thì đứng xa nhìn theo.
Không ai nắm tay tôi hết! Tôi vẽ hai giọt nước mắt rất to trên mắt tôi. Tôi thấy
bức tranh này chính tôi. Tôi hay nhìn bức tranh đó nói một mình: “Ba mẹ
không thương mình nữa rôi, chỉ thương Ton Ton thôi”.
Một hôm, chắc mẹ phát hiện ra điều không ổn đối với tôi nên mẹ gọi tôi
đến cạnh bên, vuốt đầu tôi, mẹ hỏi :
- Lan à, có việc gì mà mẹ thấy con không được vui vậy?
Tôi chỉ im lặng mà nước mắt sắp tràn ra. Mẹ hoảng hốt ôm tôi vào lòng và hỏi
thêm:
- Việc học hành có gặp gì khó khăn không con?
Tôi lắc đầu mà nước mắt chảy.
- Sao vậy con ? Có chuyện gì con nói với mẹ nghe đi!
Tôi gạt tay mẹ ra và bỏ chạy tới cái bàn, cầm lấy bức tranh và đưa cho mẹ xem
rồi lại ù bỏ chạy.
Suốt buổi chiều hôm đó tôi trốn vào một góc nhà. Mẹ tìm thấy tôi và dỗ dành:
- Mẹ biết rồi, con nghĩ ba mẹ không thương con phải không?
Tôi nói một cách thổn thức:
- Ba mẹ chỉ thương em, không thương con như hồi đó nữa. Huhu…
Mẹ tôi âu yếm vuốt nước mắt trên má tôi rồi ôn tồn giải thích:
- Con nghĩ như vậy sai rồi. Em còn quá nhỏ, ba mẹ phải dành nhiều thời
gian lo cho em. Còn con, con lớn hơn nên ba mẹ tin tưởng, an tâm về con. Ba mẹ
rất thương con. Hơn nữa, con lại còn biết phụ giúp ba mẹ. Từ khi em, mẹ thấy
con rất người lớn, mẹ rất vui. Con có thương em không?
Tôi nói lí nhí: Dạ có.
- Vậy con có muốn làm cho ba mẹ vui lòng không?
- Dạ có – Tôi khẳng định.
Con hãy phụ mẹ chăm sóc em, con sẽ thấy em rất cần sự chăm sóc đặc biệt.
Nếu con nghĩ ba mẹ không thương con. Ba mẹ sẽ rất buồn.
Tôi nghe trong giọng nói của mẹ sự nghẹn ngào. Tôi thấy mẹ ôm tôi chặt
hơn. Tự dưng những ý nghĩ trước đó bỗng nhiên biến đâu mất. Tôi chỉ còn thấy
mẹ thương tôi biết chừng nào. Tôi sung sướng được ở trong vòng tay của mẹ… Ba
không biết có mặt từ lúc nào, cũng cười và nói:
- Cả nhà ta cùng thương yêu nhau. Ba mẹ đều thương cả hai con!
Tôi chạy đến ôm lấy ba. Ba ơi, con thương ba mẹ. Con biết ba mẹ rất thương
con… Lúc đó tôi chợt nhớ ba đã lấy lới bài hát “cả nhà thương nhau” để khẳng
định tình cảm của ba mẹ. “Ba này, lúc nào cũng thật vui.”. Tôi thầm nghĩ thấy
lòng vô cùng sung sướng.
Chiều chủ nhật hôm ấy cả nhà chuẩn bị sang nhà ngoại chơi, có ẵm em đi nữa.
Mẹ gọi tôi phụ sắp xếp quần áo, tả, khăn, sữa, nước cho em. Tôi thấy vuicùng.
Thì ra em Ton Ton cần được mọi người chăm sóc đến như vậy. Tôi chơi với em
cảm nhận được tình yêu thương chạy khắp người. Ton Ton dễ thương của chị, chị
rất yêu thương em.
Thấy tôi vừa chơi với em, vừa hôn vào bàn tay bỏng của nó, mẹ cũng cười
bảo:
- Thôi, chúng ta chuẩn bị lên đường nào, con gái cưng ơi!
Tôi “Dạ” nhanh gọn và dứt khoát lắm. Ba mẹ nhìn tôi cười:
- Thôi ta đi. Con gái của ba mẹ giỏi quá…
Ba mẹ cười mãi. Hình ảnh ba mẹ vui sướng hiện lên khuôn mặt, lên nụ cười,
ánh mắt của ba mẹ dành cho tôi khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi vui quá…
Mỗi lần nhìn ba mẹ cười, tôi lại nhớ đến kỉ niệm đáng nhớ ấy. Tôi phải làm
nhiều việc tốt hơn nữa, cố gắng học tốt và yêu thương em để ba mẹ yên tâm về tôi,
để tôi tự hào với chính mình là một người con ngoan, một người chị tốt.
Tôi lại nhớ đến lời một bài hát có hình ảnh gia đình thật đẹp:
Ba là cây nến vàng
Mẹ là cây nến xanh
Con là cây nến hồng…
Còn em con cây nến gì??? Mình phải tìm nhạc để khiếu nại, thiếu hình
ảnh ngọn nến lung linh của em rồi…
Bài tham khảo 3
Con đường về nhà hôm nay sao dài thế! Dài hơn rất nhiều so với niềm vui
mừng phấn khởi của em. Em đạp xe về nhà, vội hơn thường lệ, để chỉ mong
được khoe với mẹ về việc làm hữu ích của mình trong buổi sáng hôm nay.
Sáng nay trời chuyển sang thu, tiết trời hơi lạnh. Em đạp xe tới trường
miệng không ngớt xuýt xoa những cơn gió heo may những giọt mưa lất phất
gọi cái rét đầu mùa. Hình như người ta cảm thấy lạnh hơn lúc đầu mưa thì phải.
Đang mải với những câu hát vu vơ, em bỗng giật mình: Sao mớing sớm
đã một cụ già trông tội nghiệp thế kia. Em quyết định dừng xe rất vội
vẻ như cụ già đang rất lạnh và lại bị lạc đường thì phải. Vừa xuống xe em liền hỏi:
- Cháu chào cụ ạ! Hình như cụ đang muốn hỏi đường có phải không?
Cụ già ngẩng mặt lên. Bây giờ em mới quan sát kỹ: c già chừng 75 tuổi,
khuôn mặt nhăn nhúm lộ một cuộc đời vất phong sương. Cụ mặc chiếc áo
thông tin tài liệu
Có một lần, tôi đã làm một việc khiến ba mẹ rất vui lòng. Cảm giác làm được tốt trong lòng thấy vui lắm, vì lúc ấy tôi mới học lớp bốn thôi. ...
Mở rộng để xem thêm
xem nhiều trong tuần
yêu cầu tài liệu
Giúp bạn tìm tài liệu chưa có

LÝ THUYẾT TOÁN


×