Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên lũy nên thành tre ơi!
Thêm vào đó, hình ảnh cây tre đã làm cho tác giả cảm thấy thương xót lẫn tự
hào. Thương xót vì tre phải chịu đựng bão táp, mưa sa; tự hào vì tre vẫn thẳng
hàng, không nghiêng ngửa. Đây là một sự liên tưởng độc đáo: Từ sương sa
liên tưởng đến bão táp, mưa gió và tác giả đã chấp nối hình ảnh cây tre, Việt
Nam và Hồ Chí Minh lại thành một. Ta thấy đặc sắc của khổ thơ này là mạch
cảm xúc cứ trào dâng mãnh liệt theo từng cung bậc" , sắc thái khác nhau. Khi
kể lể, lúc xao xuyến, trầm tư gợi nên một cảm xúc sâu lắng. Ở đây, tác giả đã
sử dụng nhịp hai hoặc bốn với giọng điệu tha thiết khiến người đọc bị lôi cuốn
mãnh liệt hơn.
Khổ thơ hai bao trùm lên là không khí thực và ảo, với nhiều hình ảnh ẩn dụ và
tượng trưng, liên tưởng sâu sắc, rộng rãi:
Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng
Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ
"Mặt trời trên lăng" là hình ảnh thực – là mặt trời của trái đất, là nguồn sáng
rực rỡ và vĩnh hằng nhất thế gian. "Mặt trời trong lăng rất đỏ" làm ta nhớ đến
trái tim nhiệt huyết, chân thành, yêu nước thương dân của Bác. Tác giả đã so
sánh cái trường tồn, vĩnh hằng của mặt trời với cái vĩ đại, sự bất diệt của Bác,
đó quả là một sự so sánh độc đáo, giàu sáng tạo, xuất thần, thoát sáo chưa hề
có. Cùng với hình ảnh ẩn dụ "mặt trời trong lăng" là hình ảnh của "tràng hoa"
khiến người đọc phải hình dung là chính mình đang hòa vào dòng người
thương nhớ Bác để tô thắm thêm những mùa xuân tuyệt vời Bác đã trọn hiến
dâng cho đất nước:
Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ
Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân
Dường như không phải mọi người đến viếng một thi hài mà là đến thăm một
cuộc đời bảy mươi chín mùa xuân đã hoàn toàn hy sinh cho nước cho dân.
Hình ảnh ẩn dụ "tràng hoa" là sự so sánh dòng người xếp hang vào thăm lăng
Bác, nhưng tràng hoa dài bất tận. Đây thật sự là một so sánh hết sức sinh động,
tự nhiên và thuần nhuyễn. Điều này còn được thể hiện qua điệp từ "ngày
ngày" được lặp lại hai lần diễn tả một thời gian hầu như là vĩnh cửu, dài vô