thang vì còn có một mái nhà và những người ruột thịt để nương tựa sau khi cha
mất và mẹ bỏ đi. Nhưng liệu có thể gọi là gia đình không khi chính những người
thân – mà đại diện là bà cô ruột lại đóng vai trò người giám hộ cay nghiệt. Tấm
lòng trẻ thơ ấy thật đáng quí. Đối với bé Hồng, bao giờ mẹ cũng là người tốt nhất,
đẹp nhất. Tình cảm của đứa con đã giúp bé vượt qua những thành kiến mà người
cô đã gieo rắc vào lòng cậu
“Vì tôi biết rõ, nhắc đến mẹ tôi, cô chỉ có ý gieo rắc vào đầu óc tôi những hoài
nghi để tôi khinh miệt và ruồng rẫy mẹ tôi, một người đàn bà đã bị cái tội là goá
chồng, nợ nần cùng túng quá, phải bỏ con cái đi tha phương cầu thực. Nhưng đời
nào lòng thương yêu và lòng kính mến mẹ tôi lại bị những rắp tâm tanh bẩn xâm
phạm đến…”
Nhưng ta cũng nhận ra những vết thương lòng đau nhói mà bé Hồng đã sớm phải
gánh chịu. Sự tra tấn tinh thần thật ghê gớm. Sức chịu đựng của một cậu bé cũng
có chừng mực. Ta chứng kiến và cảm thương cho từng khoảnh khắc đớn đau, cậu
đã trở thành tấm bia hứng chịu thay cho mẹ những ghẻ lạnh, thành kiến của người
đời: “Tôi lại im lặng cúi đầu xuống đất: lòng tôi thắt lại, khoé mắt tôi đã cay cay”
Dù đã kìm nén hết mức nhưng những lời độc ác kia vẫn đạt được mục đích khi đã
lấy được những giọt nước mắt tủi nhục của một đứa trẻ không đủ sức tự vệ . Ta
chợt ghê sợ trước loại người như bà cô – họ vẫn lẩn quất đâu đó quanh ta, với trò
tra tấn gặm nhấm dần niềm tin con trẻ. Liệu ta có hoà chung giọt nước mắt này
chăng: “Nước mắt tôi ròng ròng rớt xuống hai bên mép rồi chan hoà đầm đìa ở
cằm và cổ”.
Càng thương cho cậu bé Hồng, ta lại càng căm uất sự ghẻ lạnh của người đời trước
những số phận bất hạnh. Từ nhận thức non nớt, cậu bé ấy cũng đã kiên quyết bảo
vệ mẹ mình, bất chấp những thành kiến ác độc: “Chỉ vì tôi thương mẹ tôi và căm
tức sao mẹ tôi lại vì sợ hãi những thành kiến tàn ác mà xa lìa anh em tôi, để sinh
nở một cách giấu giếm… Tôi cười dài trong tiếng khóc”. Dường như khoảnh khắc
cười dài trong tiếng khóc kia chứa chất sự phẫn nộ và khinh bỉ không cần giấu
giếm Trong thâm tâm, liệu rằng cậu bé ấy có khi nào oán trách mẹ mình đã nhẫn
tâm bỏ con không? Có lẽ không bao giờ, bởi lẽ niềm khao khát được gặp lại mẹ
lúc nào cũng thường trực trong lòng cậu bé.
Ta xúc động biết bao nhiêu trước khoảnh khắc hồi hộp lo lắng của cậu bé khi sợ
mình nhận nhầm mẹ. Linh cảm và tình yêu dành cho mẹ đã không đánh lừa cậu,
để đền đáp lại là cảm giác của đứa con trong lòng mẹ - cảm giác được chở che,
bảo bọc, được thương yêu, an ủi. Hình ảnh mẹ qua những trang viết của nhà văn
thật tươi tắn sinh động, là sự diệu kỳ giúp cậu bé vượt lên nỗi cay đắng của những
ngày xa mẹ. Mỗi khi đứng trước mẹ, có lẽ mỗi một người trong chúng ta cũng sẽ
cảm nhận được tình me giống như cậu bé Hồng: “Mẹ tôi vừa kéo tay tôi, xoa đầu
tôi hỏi thì tôi oà lên khóc rồi cứ thế nức nở”. Không khóc sao được, khi những uất
ức nén nhịn có dịp bùng phát, khi cậu bé có được cảm giác an toàn và được chở
che trong vòng tay mẹ. Thật đẹp khi chúng ta đọc những câu văn, tràn trề cảm giác
hạnh phúc:“Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng
của người mẹ, để người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng